Do ảnh hưởng của lịch sử và vị trí địa lý, Nhật Bản là một trong số ít những quốc gia thuộc Châu Á rất phát triển về lĩnh vực thể dục thể thao. Bên cạnh môn thể thao truyền thống Sumo, Kendo, Judo,… Nhật Bản còn là nơi quy tụ của hàng loạt các môn thể thao đến từ phương Tây như bóng chày, quần vợt hay golf,…
Trong quá khứ Nhật Bản là một đất nước cô lập, tách biệt với thế giới nhưng khi thời kỳ mở cửa đến vào cuối thế kỷ 19 quốc gia này đã nhanh chóng du nhập một số môn thể thao mới. Đáng ngạc nhiên là, nhiều người vẫn xem đây là những môn thể thao hàng đầu trong nước cho đến ngày nay.
1. Bóng chày
Bóng chày hay còn gọi là “dã cầu” là một môn thể thao đồng đội; trong đó một cầu thủ của đội này (cầu thủ giao bóng) sẽ nỗ lực ném banh (kích thước vừa nắm ở tay) thật mạnh về phía cầu thủ của đội kia, và người này sẽ cố gắng đánh bật trái bóng chày bằng một cây gậy đánh bóng chày, trước khi nó được tóm gọn lại bởi đồng đội của anh đứng sau cầu thủ đội bạn (cầu thủ bắt bóng). Một đội chỉ ghi điểm khi đánh xong, chạy vượt qua 4 điểm mốc gọi là căn cứ (base) đặt ở 4 góc của hình vuông. Mỗi căn cứ cách nhau 90 bộ.
Sự thu hút của bóng chày là ở sự tinh tế của nó: tình huống phòng thủ, vị trí ném bóng, thứ tự ném, thống kê, sân chơi, lịch sử, và cá tính của cầu thủ. Với những người hâm mộ cuồng nhiệt, trò chơi – ngay cả những thời điểm diễn ra chậm nhất – vẫn không bao giờ chán vì những sắc thái này.
Đối với người Nhật, bóng chày rất phổ biến, đến mức người ta gọi nó là môn thể thao quốc gia. Bóng chày xuất hiện tại Nhật Bản lần đầu tiên vào năm 1872 bởi một thầy giáo người Mỹ giảng dạy tại một học viện của Nhật, từ đó đến nay môn thể thao này ngày càng phát triển và phổ biến khắp Nhật Bản. Theo một số thống kê, hiện nay có đến 7,5 triệu người Nhật Bản chơi bóng chày, còn số người thường xuyên xem các trận đấu bóng chày hàng năm lên đến 25 triệu người. Ở Nhật, bóng chày được coi là một môn học và được áp dụng giảng dạy ngay từ cấp tiểu học. Các giải đấu ở đủ cấp độ diễn ra hàng năm, từ cấp độ trường học đến chuyên nghiệp. Hầu hết ở các công viên ở Nhật đều có sân tập bóng chày, đặc biệt là không chỉ có các chàng trai mà cả người già và các cô gái cũng thường xuyên tập luyện môn thể thao này.
Các giải đấu bóng chày cũng được tổ chức thường xuyên ở khắp nơi trên cả nước từ cấp trung học cho tới cấp đại học. Hầu như tất cả mọi người đều thể hiện sự ủng hộ tuyệt đối dành cho đội bóng đại diện cho tỉnh của họ khi được tham gia các giải vô địch toàn quốc. Tại Tokyo, sân vận động Tokyo Dome (sân vận động nổi tiếng nhất Nhật Bản) nằm trong khuôn viên của địa điểm tham quan thành phố, đây là nơi được ưa thích nhất để xem thi đấu. Người Nhật cổ vũ cho đội bóng chày mà họ yêu thích bằng cách sử dụng kèn, trống và các nhạc cụ tạo âm thanh sôi động khác.
Người Nhật yêu bóng chày, đến mức nhưng bộ Manga với đề tài bóng chày cũng được ủng hộ rất nhiệt tình, không lạ khi các bộ truyện tranh bóng chày huyền thoại như Captain, Touch, Maijo… từng làm chao đảo thị trường Manga Nhật Bản trong một thời gian dài trước đây.
Ở Nhật Bản, người ta thường nói đùa với nhau rằng nếu không biết chơi bóng chày thì sẽ khó tìm được bạn gái, nếu bạn là một tay chơi bóng chày giỏi thì sẽ có rất nhiều cô gái điên đảo vì bạn … Có lẽ chỉ cần qua những lời nói đùa như thế thôi chúng ta cũng có thể thấy bóng chày được người Nhật Bản hâm mộ như thế nào rồi!
2. Bóng đá
Từng có một môn thể thao “bóng đá” cổ đại được gọi là “Cuju” phát triển ở Trung Quốc và lan sang Hàn Quốc cũng như Nhật Bản và được đổi tên thành “Kemari”. Thế kỷ 19, bóng đá hiện đại (bóng đá thế giới) được giới thiệu bởi Trung Úy Archibald Lucius Douglas thuộc Hải quân Hoàng gia Anh, người đã dạy nó cho các sĩ quan hải quân Nhật Bản từ năm 1873 đến năm 1879.
Trong khi các hiệp hội bóng đá được tổ chức trong những năm 1920, thì cho đến năm 1930 mới có một đội tuyển quốc gia. Và năm 1936, Nhật Bản đã ra mắt tại Thế vận hội Olympic Berlin, và có chiến thắng đầu tiên 3-2 trước Thụy Điển. Trước chiến tranh thế giới II, môn thể thao này thường được gọi là “Shukyu” (蹴 球, nghĩa đen là “kick-ball”), sau đó được gọi là “soccer” (hoặc Sakkaa) do ảnh hưởng của Mỹ sau chiến tranh.
Giải vô địch quốc gia tổ chức lần đầu tiên được tổ chức vào năm 1965, bao gồm 8 câu lạc bộ nghiệp dư. Đồng thời, tại Thế vận hội Olympic Mexico 1968 đã gia tăng sự nổi tiếng của môn thể thao, nhưng nó vẫn bán chuyên nghiệp cho đến năm 1992, khi Liên đoàn Bóng đá chuyên nghiệp Nhật Bản, thường được gọi là J.League, được thành lập, gồm chín đội từ Nhật bán chuyên nghiệp Soccer League và Shimizu S-Pulse mới thành lập.
Hiện có 18 câu lạc bộ bóng đá chuyên nghiệp tại Nhật Bản. Một số cầu thủ ngôi sao đã xuất hiện từ J.League, bao gồm cả Kazuyoshi Miura, Hidetoshi Nakamura và Shunsuke Nakamura, trong đó một số cầu thủ chủ chốt chơi cho các câu lạc bộ bóng đá trên toàn thế giới như Makoto Hasebe và Keisuke Honda. Đội tuyển quốc gia nam được biết đến với cái tên Samurai Blue.
Trong khi bóng đá nữ ít phổ biến hơn ở các giải đấu quốc gia, thì đội bóng đá nữ của Nhật Bản, được gọi là Nadeshiko Japan, đã thu hút được một làn sóng chú ý sau khi giành chiến thắng ở Mỹ tại Chung kết Cúp bóng đá nữ thế giới năm 2011.
3. Quần vợt (Tennis)
Người ta tin rằng quần vợt lần đầu tiên đến Nhật Bản vào năm 1878, khi năm tòa án được xây dựng tại công viên Yamate của Yokohama cho người nước ngoài. Trong cùng năm đó, George A. Leland được mời đến giới thiệu môn thể dục ở phương Tây tại Nhật Bản, và người ta tin rằng chính điều đó đã khiến cho môn quần vợt được dạy rộng rãi trên toàn quốc. Tuy nhiên, chi phí mua vật liệu cho quả bóng tiêu chuẩn đã dẫn tới sự phát triển của “quần vợt mềm”, sử dụng quả bóng cao su mềm. Đến năm 1886, quần vợt mềm là hình thức tiêu chuẩn của môn thể thao được chơi ở Nhật Bản, và nó vẫn được dạy trong các trường công lập trên cả nước cho đến ngày nay.
Quần vợt đã có một vị trí nổi bật trong văn hoá Nhật Bản. Nó được nhắc đến trong lần Nhật Bản giành huy chương Olympic đầu tiên của mình, được tuyên bố bởi Ichiya Kumagai tại Thế vận hội Antwerp năm 1920. Hoàng đế Nhật Bản Akihito gặp Hoàng hậu Michiko trong một sân tennis ở thị trấn nghỉ mát Karuizawa năm 1957. Tập truyện Prince of Tennis đã bán được hơn 50.000.000 bản. Và kể từ khi trở thành tay vợt nam duy nhất của Nhật Bản từng được xếp hạng trong top 10 quần vợt đơn, từ năm 2015 Kei Nishikori đã đưa đến sự phổ biến của môn thể thao này.
4. Sumo
Sumo là một hình thức đấu vật tiếp xúc lẫn nhau mang tính cạnh tranh trong đó một “Rikishi” (đô vật) cố gắng đẩy đối thủ của mình ra khỏi vòng tròn thi đấu (Dohyō) hoặc ép đối thủ chạm mặt đất bằng bất kỳ bộ phận cơ thể nào ngoài lòng bàn chân (thường bằng cách ném, đẩy hoặc ép đối thủ xuống đất).
Ở Nhật Bản, Sumo được tôn sùng và coi đó là tôn giáo, là bản sắc dân tộc. Bên cạnh đó Sumo cũng là một môn thể thao, võ thuật và nghệ thuật. Sumo có nguồn gốc từ Nhật Bản, và đã được biết đến từ thời cổ đại. Vật Sumo bắt nguồn từ nghi lễ tôn giáo Shinto, là một nghi lễ cầu xin thần linh phù hộ cho một mùa màng bội thu. Đến thời Nara (thế kỷ thứ 8) môn đấu vật Sumo được đưa vào các lễ hội của Hoàng Gia và từ đó dần dần phát triển để trở thành một môn thể thao như ngày nay.
Mỗi năm, tại “xứ Phù Tang” có 6 giải đấu Sumo trong cả nước, mỗi lần kéo dài 15 ngày. Các đô vật hạng thấp hơn tham gia trận đấu vào ngày đầu, và sau đó các võ sĩ sumo hạng cao hơn sẽ đấu với nhau. Hai đô vật hạng nhất, thường là một Yokozuna và / hoặc Ozeki (thứ hạng cao nhất và thứ hai cao nhất cho các đô vật Sumo) cạnh tranh cuối cùng để đóng giải đấu. Yokozuna là một hạng đấu rất uy tín, và một trong số đó đã thực sự được tổ chức duy nhất bởi các đô vật không phải là người Nhật từ năm 2000, với nhiều vận động viên đáng kinh ngạc đến từ Mông Cổ.
5. Kendo
Nhắc đến Nhật Bản hẳn chúng ta sẽ liên tưởng tới những Samurai hay thậm chí là những Ninja với những hình tượng và câu chuyện đã đi vào lịch sử và được chuyển thể cũng như xuất hiện trên những tác phẩm truyện tranh, điện ảnh, nhưng ít ai biết đến bộ môn Kendo. Trong tiếng Nhật, “Ken” có nghĩa là “kiếm”, “Do” có nghĩa là “đạo”; “Kendo” là “kiếm đạo” hay “Đạo dùng kiếm”. Đây là một môn võ thuật đánh kiếm hiện đại của Nhật Bản kế thừa và phát triển từ các kỹ thuật truyền thống của kiếm sĩ Nhật Bản (Samurai).
Kendo hiện đại đòi hỏi rất cao về thể chất cũng như tinh thần. Vì là một môn khá dễ gây thương tích nặng nên khi thi đấu dụng cụ bảo vệ rất quan trọng. Võ phục Kendo là bộ trang phục truyền thống của Nhật Bản, bộ giáp bảo vệ cơ thể, mũ trùm đầu bằng kim loại có che mặt và cổ. Kendo là sự kết hợp hoàn hảo giữa kiếm đạo và thể thao, nó không chỉ là một môn thể thao bình thường mà còn là bộ môn giúp phát triển nhãn quan phong phú về cuộc sống, là một nét đẹp của kiếm đạo và nhân phẩm người kiếm sĩ.
Kendo được hình thành từ cuối thời kỳ Meiji tức là vào khoảng thế kỷ 19, nhằm tập luyện cho các chiến binh Samurai. Sau cách mạng Meiji năm 1868, tầng lớp Samurai bị xóa bỏ, Thiên hoàng ban hành lệnh cấm đeo kiếm đã khiến cho Kendo suy tàn nhanh chóng. Tuy nhiên, sau cuộc kháng cự không thành của các Samurai đã mang lại sự phục hồi cho Kendo trong lực lượng cảnh sát thủ đô. Sau chiến tranh thế giới thứ II, Kendo được khôi phục và được coi là môn thể thao chính thức vào năm 1946.
Từ năm 1975, mục đích của Kendo được đề ra bởi Liên đoàn Kendo Nhật Bản là để “trui rèn nhân cách con người thông qua đường kiếm”. Tuy nhiên, Kendo kết hợp các giá trị võ thuật với các yếu tố thể thao, có người luyện tập ưa thích phần võ thuật cũng có người chuộng phần thể thao. Liên đoàn Kendo quốc tế (The International Kendo Federation – FIK) được thành lập vào năm 1970 và giải Vô địch Kendo Thế giới được tổ chức 3 năm một lần và lần đầu tiên tại Nippon Budokan trong cùng năm đó. Vào tháng 7 năm 2003, giải Vô địch Kendo Thế giới lần thứ 12 được tổ chức tại Glasgow, Scotland. Những người tập Kendo đến từ 41 quốc gia và các vùng lãnh thổ khác nhau.
Hiện nay, Kendo đóng vai trò rất quan trọng trong việc giáo dục trong trường học và là môn thể thao được rất nhiều người ở mọi lứa tuổi yêu thích và tập luyện thường xuyên.
6. Judo
Judo là môn thể thao thú vị, một nghệ thuật, một kỷ luật, một hoạt động giải trí, xã hội, một chương trình thể dục, một phương tiện tự vệ, chiến đấu, và một cách sống… và nhiều hơn thế nữa.
Judo vốn có nhiều trường phái khác nhau nhưng Japanese Kodokan Judo. Kodokan Judo xuất phát từ hệ thống chiến đấu của nền phong kiến Nhật Bản. Ra đời vào năm 1882, do Tiến sĩ Jigoro Kano sáng lập. Judo là một sự tinh tế của nghệ thuật võ cổ Jujutsu.
Judo hiện đại sử dụng kỹ thuật Nage-waza và Osaekomi-waza, Shime-waza, Kansetsu-waza trong thi đấu. Môn võ này nổi tiếng với kỹ thuật ném tuyệt đẹp, ngoài ra còn các kỹ thuật khác như: vật lộn trên mặt đất với kỹ thuật chân điêu, kiểm soát nắm giữ bằng khóa tay, kỹ thuật nghẹt thở. Nhưng trên hết, các kỹ thuật của môn võ này luôn nhấn mạnh tính an toàn và thoái mái cho người học. Do đó, nó phù hợp với mọi lứa tuổi, mọi tầng lớp trong xã hội, cả người tàn tật cũng có thể học và thực hành được.
Judo được đưa vào Thế vận hội năm 1964 và ngày nay nó được hàng triệu người khắp nơi trên thế giới luyện tập. Người ta luyện tập Judo không chỉ vì muốn mang lại chiến thắng trong thi đấu, hay sự tự tin… mà hầu hết tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái và vui vẻ khi luyện tập môn võ này.
7. Karate
Tên gọi “Karate” (hay: Karate-Do) là một trong những bộ môn võ thuật truyền thống và nổi tiếng của người Nhật. Môn võ truyền thống này xuất phát từ vùng Okinawa với đặc trưng là các đòn đấm, đá, các thuật đánh cùi chỏ, đầu gối, đánh bàn tay mở,… để hạ gục đối thủ.
Theo những nguyên cứu chỉ ra rằng bộ môn võ thuật này có nguồn gốc từ người Trung Quốc (Phúc Kiến), trong quá trình di cư theo con đường thương mại, họ đã mang bộ môn võ thuật này đến và truyền bá tại Nhật Bản. Trong thời kỳ chiến tranh chống giới cai trị ác độc Nhật Bản, người Nhật đã kết hợp môn võ này với các điệu múa dân gian truyền thống vùng Okinawa của mình để tạo ra những chiêu thức chiến đấu riêng.
Karate chính thức được công nhận là võ thuật vào năm 1933. Thời điểm đó Karate được biết đến rộng rãi là nhờ sự chấp thuận của Hội Võ thuật Nhật Bản (sau này là tổ chức phi chính phủ) – với mục tiêu khuyến khích học tập võ thuật Nhật Bản. Đại hội Karate đầu tiên được tổ chức vào năm 1957 bởi Hiệp hội Tuyển thủ Katate Nhật Bản và được đăng cai bởi Hiệp hội Karate Nhật Bản.
Tại Nhật Bản rất nhiều cha mẹ cho con mình đi học Karate từ nhỏ để phát triển lành mạnh về thể chất và tinh thần. Karate không đơn giản chỉ là võ thuật mà nó còn là con đường rèn luyện cơ thể và trí tuệ. Karate không chỉ là sức mạnh chiến thắng đối phương mà còn là ca ngợi tinh thần chiến đấu của đối phương.
8. Aikido
Aikido hay “Hiệp khí đạo” là môn võ hiện đại của Nhật được sáng tạo bởi bậc thầy võ thuật Nhật Bản Ueshiba, trên cơ sở các môn võ cổ truyền như Nhu thuật (Jujitsu), Kiếm thuật (Kenjutsu) và Thương thuật (Sojutsu).
Aikido không chỉ là tổng hòa tinh túy của nhiều môn võ thuật mà còn thể hiện tinh thần hòa hợp vũ trụ, triết lý hòa bình của người sáng lập ra nó. Tên gọi Aikido được ghép bởi ba chữ: Ai – hòa hợp, hài hòa, yêu thương; ki – khí, tinh thần và do – đạo, con đường đi. Như vậy, có thể coi Aikido là môn võ chỉ ra con đường giúp võ sinh hòa hợp với vũ trụ.
Trong Aikido cũng như hầu hết các môn võ “xứ sở Phù Tang”, luyện tập thể chất và rèn luyện tinh thần luôn song hành. Người tập Aikido phải học cách đánh ngã, khóa đối thủ một cách an toàn nhất cho cả hai bên. Các động tác uyển chuyển, hài hòa, dẻo dai, kết hợp với sức mạnh mang lại nhiều lợi ích cho người tập.
Về mặt tinh thần, người tập võ Aikido phải nhớ rõ tính “bất tương tranh” của môn võ. Hầu hết các môn võ đều tìm kiếm tuyệt chiêu hạ gục đối phương, nhưng Aikido lại cho rằng chiến thắng nào cũng chỉ là tương đối. Một người giỏi hôm nay chưa chắc đã là người giỏi ngày mai. Người chiến thắng lại thường có nhiều tính xấu như chủ quan, tự mãn…
Aikido không tập trung vào việc thắng người mà chủ yếu tập trung vào lợi ích rèn luyện sức khỏe, không đề cao sự huy hoàng của chiến thắng mà đề cao sự hài hòa của con người và vũ trụ, thể hiện triết lý sống cao đẹp của người Nhật Bản.
9. Kyudo
“Kyudo” trong tiếng Nhật có nghĩa là “Cung Đạo”, môn thể thao sử dụng cung làm vũ khí và dùng kỹ thuật bắn sao cho trúng mục tiêu phía trước. Về nguồn gốc hình thành bộ môn này thì theo ghi chép trong sách cổ, Cung Đạo đã xuất hiện từ thời kỳ Yayoi (khoảng từ năm 500 TCN – năm 300 SCN). Con người khi ấy sử dụng cây cung làm bằng gỗ, hình dạng ngắn từ đáy và dài từ đầu.
Đến thời phong kiến, đặc biệt trong các cuộc chiến tranh, kỹ năng bắn cung càng được các chiến binh Samurai chú trọng khi nó có thể tấn công địch từ khoảng cách xa. Nhu cầu tăng lên, dẫn đến số lượng các trường bắn cung mở cửa cũng tăng lên đáng kể. Tầm quan trọng của cung đạo bắt đầu giảm khi người Bồ Đào Nha đến Nhật Bản và giới thiệu loại vũ khí mới tiện lợi hơn: Súng cầm tay.
Không muốn môn võ thuật truyền thống này bị thoái trào, một nhóm người đã tập hợp lại với hy vọng làm khôi phục và vực dậy nét văn hóa này. Cuối cùng đến năm 1949, Liên đoàn Cung đạo Nhật Bản được thành lập, biến Cung đạo trở thành môn thể thao chính thức có quy củ và hệ thống như bây giờ.
Khác với những môn thể thao chú trọng vào thể lực, kỹ năng như bóng đá, bóng chày, tennis…, Cung đạo không chỉ thể lực mà còn rèn luyện tinh thần cho người tập. Với những người mới bắt đầu thì họ sẽ trải qua một khoảng thời gian ngắn để rèn luyện tinh thần, học các lễ nghi cơ bản trong Cung đạo như cách đi, đứng, ngồi, chào, trước khi tập cầm cung. Sau khi đã nắm rõ các nghi thức này thì người tập đến giai đoạn học kỹ thuật bắn mang tên Hassetsu – Bắn cung tám bước. Tám bước này sẽ bao gồm từ lúc chuẩn bị tư thế đứng cho đến khi kết thúc bắn.
Cũng giống như các môn thể thao khác, Kyudo cũng rất được ưa chuộng tại Nhật Bản hiện nay. Hàng năm, người Nhật luôn tổ chức cuộc thi bắn cung dành riêng cho nữ giới để họ được dịp thi thố tài nghệ của mình. Cuộc thi mang tên “Toshiya”, diễn ra ở đền Sanjusangendo ở Kyoto. Các cô gái sẽ mặc Kimono hoặc Yukata để tham gia với mục tiêu là bắn vào tâm vòng tròn trong khoảng cách 60m. Ngoài cuộc thi Toshiya thì ở Nhật còn có Yabusame – lễ hội bắn cung lớn nhất mùa thu tổ chức tại đền Menji Jingu, Shibuya, Tokyo vào ngày 23/11. Điểm đặc biệt của lễ hội này là cung thủ sẽ ngồi trên lưng ngựa, vừa cưỡi vừa bắn. Đây là một trong những kỹ năng chiến đấu quan trọng của samurai thời chiến tranh. Tham gia lễ hội này, du khách sẽ được chiêm ngưỡng màn thi đấu của các cung thủ trên lưng ngựa.
10. Golf
Golf được du nhập từ phương Tây sau thời phục hưng meiji (1868-1912). Một người nước ngoài tên là Arthur Hesketh Groom đã sống ở Kobe trong 33 năm, và chán nản vì không được chơi môn thể thao yêu thích của mình. Vì vậy, anh và bạn bè của mình đã đặt ra một sân gôn 4 lỗ trên núi Rokko. Khóa học đầu tiên vào năm 1901, sau đó được mở rộng vào năm 1903 đến chín lỗ và trở thành Câu lạc bộ golf Kobe.
Golf vẫn chỉ là một môn thể thao dành cho người nước ngoài và người Nhật học ở phương Tây một thời gian. Việc mở một khóa học tại Tokyo vào năm 1914 đã giới thiệu nó với các thành viên của tầng lớp thượng lưu truyền thống của Nhật Bản, với sự quan tâm nhanh chóng đã mở rộng sự tham gia vào 71 khóa học được mở ra khắp cả nước vào năm 1940.
Khi hệ thống tầng lớp xã hội Nhật bị gián đoạn sau Chiến tranh thế giới II, ngày càng có nhiều thành viên của tầng lớp trung lưu mới bắt đầu chơi golf, tạo ra làn sóng người chơi mới. Golf là một cơ hội mới để tiến hành kinh doanh và là dấu hiệu cho thấy sự đi lên cho đến khi sụp đổ của bong bóng kinh tế vào đầu những năm 1990.
Ngày nay, golf không hạn chế tuổi tác hay giới tính. Các tay golf Nhật Bản nổi tiếng hiện tại hầu hết đều khá trẻ, bao gồm Ryo Ishikawa, người đã nổi tiếng ở tuổi 15, cũng như Hideki Matsuyama và nữ golf thủ Ai Miyazato.
11. Đua xe tự động
Đua xe tự động đã tồn tại ở Nhật Bản từ những năm 1920, nhưng chỉ đến khi Đường đua Tamagawa được khai trương vào năm 1936 thì môn thể thao này mới được phổ biến.
Soichiro Honda là một trong những đối thủ đầu tiên trên đường đua này. Sau khi thành lập công ty của mình, Honda tiếp tục mở Suzuka International Racing Course, được biết đến với cái tên Suzuka Circut, vào năm 1962. Một số sự kiện vô địch thế giới lớn đã tổ chức trên đường đua này, đáng chú ý nhất là Formula One. Không thể để thua kém, Mitsubishi đã mở một đường đua Fuji Speedway, vào đầu những năm 1960 (nay thuộc sở hữu của Toyota). Gần như tất cả các cuộc đua lớn nhất ở Nhật đã diễn ra ở một trong hai đường đua này-mặc dù có hơn 20 đường đua xe tự động trên toàn Nhật Bản.
12. Trượt băng nghệ thuật
Trượt băng nghệ thuật cũng là một môn thể thao được yêu thích tại Nhật Bản. Hơn nữa, rất nhiều các vận động viên trượt băng nổi tiếng trên toàn thế giới với những giải thưởng danh giá đều xuất thân từ Nhật Bản. Điều này không chỉ khiến vô số người hâm mộ môn thể thao này vui mừng, hạnh phúc mà còn làm biết bao người con của xứ sở này được tự hào. Cũng chính vì điều này, số lượng Fan của bộ môn trượt băng nghệ thuật này ngày càng nhiều, hầu hết tại các trận đấu, ghế của khán giả đều luôn trong tình trạng không còn chỗ trống.
Sự gia tăng lượng người hâm mộ chính là động lực thúc đẩy giúp các vận động viên ngày một hăng say và cố gắng tiến bộ. Có rất nhiều vận động viên trượt băng nghệ thuật Nhật Bản đã đạt tới đỉnh cao của sự nghiệp, chẳng hạn như vận động viên Shizuka Arakawa đã đạt được huy chương vàng trong Olympic 2006, Torino, Miki Ando, Mio Asada, Daisuke Takahashi và Yuzuru Hanyu đã giành huy chương vàng trong Thế vận hội thể thao. Một điểm thú vị đó là phần lớn Fan của bộ môn thể thao này đều là nữ giới.
Thể thao đóng vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống của người Nhật hiện nay. Qua bài viết, hi vọng giúp du khách biết nhiều hơn về những môn thể thao được người Nhật yêu thích và những nét văn hóa truyền thống của “xứ sở hoa anh đào”. Nếu du khách muốn khám phá nhiều hơn, hãy thực hiện ngay một chuyến du lịch Nhật Bản nhé!