Nữ Thiên hoàng Koken với những chuyện tình vượt lễ giáo

Trong lịch sử Nhật Bản, nếu như Nữ Thiên hoàng Suiko để lại “danh thơm” bao nhiêu thì Nữ Thiên hoàng Koken lại để lại nhiều tiếng xấu bấy nhiêu. Điều đáng nói là tiếng xấu của Koken chủ yếu là từ tình trường phức tạp rối rắm và lắm nỗi đa đoan của bà.

Thiên hoàng Koken (718 – 28/8/770) là Thiên hoàng thứ 46 và là Thiên hoàng Shotoku – Thiên hoàng thứ 48 theo danh sách chính thống được công nhận của Hoàng gia Nhật Bản. Bà là Nữ Thiên hoàng thứ hai lên ngôi hai lần, sau nữ Thiên hoàng Kogyoku.

Trong lịch sử Nhật Bản, Nữ Thiên hoàng Koken lên ngôi vào năm 749, là người thứ sáu trong số tám phụ nữ đảm nhận vai trò là Thiên hoàng. Năm vị Nữ Thiên Hoàng trước Koken là: Suiko, Kogyoku / Saimei, Jito, Gemmei, và Gensho; và hai người phụ nữ trị vì sau Koken / Shotoku là: Meisho, và Go-Sakuramachi.

Trước khi trở thành Thiên hoàng, bà là một công chúa với tên thật là Abe, con gái thứ hai của Thiên hoàng Shomu và Hoàng hậu Komyo (tức bà Fujiwara Komyoko). Thuở thiếu thời, bà sống trong sự nuôi dưỡng từ mẹ là người họ Fujiwara nên chịu ảnh hưởng khá nhiều.

Vào ngày 19/08/749, Thiên hoàng Shomu thoái vị và Công chúa Abe lên ngôi, lấy hiệu là Koken. Và sau đó lên ngôi lần thứ hai lấy hiệu là Shotoku.

Sau khi lên ngôi, có lẽ do ảnh hưởng từ sự phóng túng của thời đại nhà Đường ở Trung Quốc nên Nữ Thiên hoàng Koken đã tự tạo cho mình một cuộc sống đời tư với vô số những cuộc tình sóng gió, vượt ra ngoài lễ giáo.

Lần thứ nhất với tên hiệu Koken, vị nữ Thiên hoàng này đã trị vị trong gần 10 năm (từ 749 đến 758). Theo luật của hoàng gia, các Nữ Thiên hoàng sau khi lên ngôi không có quyền kết hôn cũng không có quyền sinh con để tránh việc quyền lực của hoàng tộc bị truyền cho người ngoài. Vị Nữ Thiên hoàng đời thứ 44 trước đó, Gensho đã sống cả đời trong sự cô tịch khi bà phải tuân thủ những quy định ngặt nghèo này của Hoàng gia. Cho đến tận cuối đời, Gensho chưa từng một lần được kết hôn và bà đã chết trong sự cô đơn đến lạnh người.

Nhìn vào tấm gương “sáng ngời” của tổ tiên, nhưng dường như với độ tuổi 21 căng tràn sức sống, Koken nhất định không cam tâm tình nguyện “chết già” trên ngai báu Thiên hoàng. Ngay từ trước khi lên ngôi, Koken đã thầm yêu trộm nhớ người anh họ của mình là thân vương Fujiwara no Nakamaro. Vì vậy, sau khi lên ngôi, mặc cho những luật lệ của Hoàng gia, Koken và Fujiwara vẫn tìm mọi cách qua lại ngấm ngầm với nhau.

Thật khó có ai có thể ngăn cản nổi vị Thiên hoàng nhiều quyền lực gặp gỡ thân mật hay bàn chuyện “quốc gia đại sự” với cận thần của mình. Vì vậy, mối tình trong bóng tối của hai người hẳn sẽ không có chuyện gì nếu như Koken không kiềm chế nổi cảm xúc yêu đương của mình, mượn cớ tu sửa Cung điện Thiên hoàng, chuyển thẳng đến nhà của Fujiwara no Nakamaro ở hơn 1 năm trời. Vậy là chuyện tình vượt lễ giáo của Nữ Thiên hoàng này vỡ lỡ.

Thêm vào đó, khi tuổi tác Koken ngày một lớn, khi tình cảm trở nên mong manh nhất, thì cũng là lúc Fujiwara no Nakamaro bắt đầu lạnh nhạt dần. Đương nhiên, Koken không thể chấp nhận được. Song, thân là Thiên hoàng, Koken phải chịu sự ràng buộc của những quy định khắt khe của hoàng thất. Thêm nữa, Fujiwara no Nakamaro lại là một thân vương quyền lực, bà không dễ gì ra tay trả thù “kẻ bạc tình” ấy được. Thành ra, vị nữ Thiên hoàng trong tâm trạng buồn tủi đã quyết định đi tu, nhưng lại tiếp tục vướng vào một cuộc tình bê bối thứ hai.

Đó là chuyện xảy ra vào năm 754, khi hòa thượng Giám Chân của Trung Quốc sang Nhật Bản để truyền đạo. Để chứng tỏ lòng hướng Phật của mình, Koken đã xin hòa thượng này cho mình được thụ giới. Rồi trong giây phút thụ giới đó, đột nhiên, vị Nữ Thiên hoàng Koken tuyên bố mình đã giác ngộ. 4 năm sau đó, Nữ Thiên hoàng Koken một lòng hướng theo Phật pháp đã nhường lại ngôi báu cho Hoàng tử Oi Shinno. Tuy nhiên, vị Thiên hoàng có tước hiệu Junnin này chỉ trị vì được 4 năm thì bị phế bỏ. Nguyên nhân vẫn là từ một cuộc tình của Koken.

Sau khi nhường ngôi cho Junnin và làm Thái Thượng hoàng, Koken một mặt “hết lòng hướng Phật”. Lúc này Thái thượng hoàng Koken đã gặp gỡ với một hòa thượng tên là Dokyo. Thế rồi sau những ngày tháng cận kề cùng lý giải Phật pháp, bà đã đem lòng si mê vị hòa thượng vừa có tướng mạo khôi ngô, vừa uyên bác những đạo lý thiền môn.

Trên thực tế, Dokyo đã vào cung từ năm 752 để truyền bá Phật pháp, tuy nhiên, mãi tới năm 761, khi Thái thượng hoàng Koken bị bệnh, với thân phận thiền sư khám bệnh cho Thái thượng hoàng, Dokyo mới bắt đầu được sủng ái. Chuyện tình vụng trộm của Thái thượng hoàn Koken với Dokyo âm thầm kéo dài được 3 năm thì vỡ lở. Tuy vậy, mối tình này không hề chấm dứt ở đây mà bước vào giai đoạn công khai.

Năm 764, Koken nghe theo lời xúi giục của Dokyo, quyết định quay trở lại chính đàn. Koken ra lệnh phế bỏ Thiên hoàng Junnin, tự mình trở lại ngôi báu, lấy hiệu là Shotoku. Lần trở lại với ngôi vị Thiên hoàng này của Koken kéo dài 6 năm (từ năm 764-770) và trong 6 năm này, dưới sự phù trợ của người tình, Nữ Thiên hoàng Shotoku đã có những tháng ngày vui vẻ khoái lạc không kém ông vua xa hoa nào trên thế giới. Được sự sủng ái của người tình Thiên hoàng, hòa thượng Dokyo cũng trở thành nhân vật quyền lực số 1 trong triều đình. Bị tình yêu làm cho mê muội, Koken bất chấp mọi dư luận trong triều, phong cho Dokyo là “Thiền sư Thái chính đại thần”, quản lý gần như tất cả mọi việc trong triều đình, tương đương chức vụ tể tướng. Lý do mà Koken đưa ra là: “Một thiên tử đã xuất gia đương nhiên phải có một đại thần giúp việc là người đã xuất gia“.

Không ít lâu sau đó, Tuy nhiên, dường như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ để bày tỏ sự sủng ái của mình với người tình, Thiên hoàng Koken lại phong cho Dokyo làm Quốc sư, hưởng mọi đãi ngộ tương đương với Thiên hoàng, ngồi xe phượng, mặc cẩm bào. Chưa hết, Koken còn phong chức cho tất cả những người trong dòng họ của Dokyo. Đơn cử là người em trai của Dokyo được phong tới chức Đội trưởng Nội Thụ tỉnh chuyên quản lý đội binh lính bảo vệ hoàng cung, cũng như trông coi kho binh khí của hoàng cung. Đây là một chức vụ cực kỳ quan trọng và thường chỉ được giao cho những người cực kỳ đáng tin cậy, vì nó quyết định đến sự an nguy của toàn bộ hoàng thất. Việc giao cho em trai của Dokyo chức vụ này cũng đủ cho thấy Koken tin tưởng Dokyo ra sao.

Tuy nhiên, Dokyo không biết rằng yêu một người phụ nữ quyền lực và đa tình như Shotoku là đang đùa với hổ. Vị hòa thượng lần đầu được nếm vị ngọt của quyền lực này lại còn ngây thơ tới mức âm mưu lật đổ người tình của mình để độc chiếm ngôi vị Thiên hoàng lẫn quyền lực mà ngôi báu này mang lại. Kết quả chỉ sau vài năm được ngồi ở ngôi vị quốc sư, vị hòa thượng này cũng đã bị Nữ Thiên hoàng Shotoku thải loại.

Thiên hoàng Sotoku mất vào năm 770 vì bệnh đậu mùa chấm dứt 15 năm trị vì với khá nhiều tai tiếng. Khi vị nữ Thiên hoàng này chết, bà mới 52 tuổi. Vì vậy, sẽ chẳng biết bà sẽ còn bao nhiêu tình nhân nữa nếu còn sống và tiếp tục tại vị.

Câu chuyện Nữ Thiên hoàng Koken vì đam mê sác dục sẵn sàng vứt bỏ vương quyền đã lưu dấu trong lịch sử “xứ Phu Tang” như một điển tích độc nhất vô nhị, khiến người hậu thế vẫn còn nhiều hoài nghi tranh cãi. Tuy vậy, chính những câu chuyện này lại trở thành “liều thuốc” kích thích bất cứ ai muốn tò mò về lịch sử Nhật Bản. Nếu du khách muốn tự mình khám phá nhiều điều thú vị hơn thì hãy thực hiện ngay một chuyến du lịch Nhật Bản nhé!